Tính hiệp hành đòi chúng ta phải tìm kiếm ân sủng và lòng can đảm để làm cho Giáo Hội trở thành một cộng đoàn yêu thương đích thực, với một sự cởi mở với người khác, một sự sẵn sàng phục vụ hơn là cai trị, và một ước muốn theo Chúa Kitô.
09/09/2022, 09:05. Lê Hoàng Long - "tú ông" môi giới bán dâm với giá 15.000 USD/lượt vừa bị bắt có cuộc sống sang chảnh, thường xuyên đi du lịch, mua những món đồ hàng hiệu. Lê Hoàng Long (SN 1991, quê TP Hải Phòng, trú tại TP.HCM) vừa bị cơ quan CSĐT Bộ Công an khởi tố
Chúa Thánh Thần ban cho mỗi người một đặc sủng là để thi hành sứ vụ xây dựng Hội Thánh và Phúc Âm hóa thế giới. Sứ vụ trong Hội Thánh thì nhiều: rao giảng, thánh hóa, phục vụ, quản trị…, tùy theo Chúa Thánh Thần hoạt động nơi từng người, theo ơn gọi riêng và cách thế riêng của người ấy. Ba việc cần làm
HÀNH TRÌNH ÂN SỦNG, hanh trinh an sung. DÒNG NỮ ĐA MINH THÁNH TÂM daminhthanhtam.org. 3/20/2014DÒNG NỮ ĐA MINH THÁNH TÂM. TRANG CHỦ
Giới thiệu bạn đọc cuốn ebook "Hành Trình Của Elaina Tập 2": Hành Trình Của Elaina là cuốn tiểu thuyết về một cô bé phù thủy thích ngao du thiên hạ, cô đã gặp gỡ rất nhiều người và phiêu lưu đến nhiều vùng đất trên thế giới.Ở một xứ sở xa xôi nọ, có một cô bé phù thủy thích ngao du thiên hạ.
Đọc truyện tranh Hành Trình Sủng Đế Cơ chap 3 full đủ bộ, không die, tải nhanh không quảng cáo mới nhất tại NhatTruyenZ. Tìm kiếm gần đây . Joker/Harley: Criminal Sanity. Penny Dreadful. American Vampire Chapter 2. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân.
Hành trình lan tỏa nghị lực sống của cô gái xương thủy tinh ở Hà Nội 21:21 20/10/2022 Vũ Thị Quyên (sinh năm 1990, Hà Đông, Hà Nội) mang trong mình căn bệnh xương thuỷ tinh bẩm sinh, nhưng đã nỗ lực vươn lên, tự tìm kiếm công việc cho bản thân và trở thành người sáng lập
AK7YL. Ngôn Cảnh Tắc cùng ái nhân cùng nhau chạy trốn khi gặp được ngoài ý muốn, vô ý bị ác niệm ký sinh, lại bị cuốn vào luân hồi. Ác niệm quấn thân hắn ở luân hồi trung thiếu chút nữa vẫn chưa tỉnh lại, nhưng lại không tỉnh lại, nhà hắn thân ái muốn xong đời! Vì thế nào đó thời khắc mấu chốt, áp bức trúc mã phượng hoàng nam, hãm hại học bá học tra, đạp ảnh đế còn dẫm một chân lưu lượng…… Bọn họ đều thanh tỉnh, không, bị “Xuyên”. - Công sủng thụ, mau xuyên, siêu ngọt Tạm định thế giới 01. Phượng hoàng nam cùng tiểu đáng thương trúc mã 02. Học tra cùng học bá 03. Đương hồng minh tinh cùng quá khí ảnh đế 04. Tra nam hoàng đế cùng tướng quân 05. Lưu manh cùng ăn chơi trác táng tiểu thiếu gia 06. Mạt thế tiểu bạch kiểm cùng đại lão 07. Tinh tế quặng mỏ chủ hòa thế gả mỹ nhân 08. Âm nhạc người cùng thiên tài ca sĩ 09. Vương gia cùng ảnh vệ 10. Khống chế cuồng cùng học trưởng 11. Tổng tài cùng hắn bạch nguyệt quang 12. Nguyên soái cùng ngốc bạch ngọt hoàng tử 13. Ma Tôn cùng chính đạo khôi thủ …… Tag Yêu sâu sắc, vả mặt, mau xuyên, sảng văn Từ khóa tìm kiếm Vai chính Ngôn Cảnh Tắc ┃ vai phụ Tưởng Bình Tu vv ┃ cái khác Một câu tóm tắt Xuyên thành tra nam làm sao bây giờ? *** VIP cường đẩy huy hiệu Ngôn Cảnh Tắc cùng ái nhân cùng nhau chạy trốn khi gặp được ngoài ý muốn, vô ý bị ác niệm ký sinh, lại bị cuốn vào luân hồi. Ác niệm quấn thân hắn bị lạc ở luân hồi, thiếu chút nữa vẫn chưa tỉnh lại, nhưng lại không tỉnh lại, nhà hắn ái nhân muốn xong đời! Vì thế nào đó thời khắc mấu chốt, áp bức trúc mã phượng hoàng nam, hãm hại học bá học tra, đạp ảnh đế còn dẫm một chân lưu lượng…… Bọn họ đều thanh tỉnh, không, bị “Xuyên”. Đây là một đôi ái nhân ở một đám bất đồng thời không, hiểu nhau yêu nhau mau xuyên chuyện xưa. Ngôn Cảnh Tắc mỗi lần tỉnh lại, đều ở vào sắp đem chính mình ái nhân hại chết Tu La tràng bên trong, nhưng mỗi lần đều có thể xoay ngược lại, cùng chính mình ái nhân ngọt ngọt ngào ngào mà đi đến cuối cùng, hai người ở chung ngọt ngào ấm áp, làm người từ đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Tiêu Vãn lạnh lùng nói xong, thấy Tạ Sơ Thần trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, cảm thấy Tạ Sơ Thần quá cho nàng, từ đầu tới cuối đều bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn không tiếc tất cả muốn cứu nói, nàng không có người phu lang vì nàng không muốn, đã hại hắn tan nhà nát cửa bây giờ đến mạng cũng không hại hắn mất đi cốt nhục thân sinh, chịu nỗi đau sinh non, cuối cùng, còn bị nàng liên đáng chết, chết một nghìn lần đều không đủ đền cái tội ngu của phút cuối cùng trong đời, nàng chỉ hi vọng, một nam nhân tốt như hắn nên tiếp tục sống, đi tìm mẫu thân đứa bé kia...Sau đó, quên nàng đi, mãi mãi đừng bao giờ nhớ đến kẻ bạc tình này, sống thật hạnh hắn, hãy để nàng dùng sinh mệnh trả giá cho cho những ngu xuẩn của để nàng, dùng cái chết tạ tội đi..."Ngươi nói cái gì?" Giọng nói khàn khàn khó khăn thoát ra từ trong cổ họng, Tạ Sơ Thần ngây người một chỗ, toàn thân đều ngốc trệ."Công tử!" Chiêu Nhi vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ công tử nhà mình đang thất hồn lạc phách, thần sắc rã rời đau đớn không chịu nghiêm mặt trừng mắt, hung tợn mắng tên bạc tình lang Tiêu Vãn "Tiêu Vãn, công tử nhà ta vì gả cho ngươi, thà rằng bị người thân cười nhạo chèn tử nhà ta vì cứu ngươi, quỳ xuống trước mặt mọi người, bôn ba khắp nơi cầu tình, thậm chí tán gia bại nói Quý gia khủng hoảng tài chính, công tử nhà ta không nói hai lời, lập tức lấy tiền ra đưa một câu ngươi nói với công tử, công tử đều cẩn thận ghi nhớ từng chữ từng dù ngươi...!Ngươi...!nhẫn tâm phá bỏ hài tử trong bụng công tử, cả ngày lẫn đêm sủng ái Quý Thư Mặc, công tử cũng chưa từng có nửa câu oán hận! Ngươi có biết, một năm nay, tiểu thư sống như thế nào không?"Quả thực Tiêu Vãn không biết Tạ Sơ Thần sống như thế nào, bởi vì một năm qua, nàng một chút cũng chưa từng để ý đến hắn. Số lần nàng và hắn gặp mặt cộng lại chỉ sợ không tới mười lần, càng không có tiếp xúc thân tội ác của nàng bị Chiêu Nhi phơi bày từng cái từng cái một, Tiêu Vãn cảm thấy mình quả thực là tra nữ! Quả thực là chết cũng không đáng tiếc!"Bây giờ, ngươi lại nói như vậy với công tử, người luôn một lòng một dạ với ngươi! Tiêu Vãn, tim ngươi bị chó tha rồi hả! Ngươi là đồ súc sinh chết đáng đời ngươi lắm! Không đúng, súc sinh ít nhất còn biết đối tốt với người nào tốt với nó! Kẻ vô tình máu lạnh như ngươi so với súc sinh càng làm nhục súc sinh nói đúng, cái thứ gà chó không bằng như ngươi căn bản không xứng làm thê chủ của công tử! Ngươi căn bản không xứng, một chút cũng không xứng! Sau khi công tử thoát khỏi tên cặn bã như ngươi, nhất định sẽ tìm được một thê chủ yêu thương hắn thật lòng, nhất định sẽ sống thật tốt! Ngươi ở dưới suối vàng, cứ chống mắt mà xem!"Chiêu Nhi tức giận mắng một hơi, toàn bộ pháp trường lại lần nữa rơi vào yên lặng quỷ kinh thành đều biết, Tiêu Vãn chỉ cưới một phu lang, mà phu lang trong tai họ nghe được là Quý Thư có Tiêu Ngọc Dung và Trần thái thái biết, phu lang của Tiêu Vãn là người có được ngọc bội Tiêu gia - Tạ Sơ Thần, mà không phải là Quý Thư Mặc được Tiêu Vãn kiệu lớn tám người khiêng vào ngày đó, Tạ Sơ Thần và Quý Thư Mặc là cùng một ngày gả vào Tiêu gia, nhưng Tạ Sơ Thần thân là chính thất lại phải lén lén lút lút, cực kỳ chật vật bước vào từ cửa có bái đường, không có động phòng, chỉ có một tiểu viện hoang phế dơ bẩn, chịu đủ khi dễ và nhục nhã, thân là chính thất mà cuộc sống cơ vẫn có người nhận ra thân phận Tạ Sơ Thần —— Tạ công tử phú hào thế gia kinh đồn hắn điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông!Cưới phu phải cưới phu hiền! Kinh thành có nữ tử có tên tuổi nào lại dám đi cưới phu lang như vậy, đây không phải là tự hành hạ bản thân sao!Nghe nói, một năm trước Tạ Sơ Thần xuất giá, về phần gả cho ai, Tạ gia vẫn không để lộ tin tức, hoá ra là gả cho Tiêu Vãn? !Trời ạ, hai tên giá áo túi cơm hợp lại thành đôi, thật là đáng thương cho Quý công tử, một đóa hoa tươi lại cắm trên bãi phân là bây giờ Tạ Sơ Thần, nhìn như thế nào cũng thấy rất kỳ giống trong lời đồn, một chút cũng không giống..."Canh giờ đã đến, hành hình!"Vải trắng hạ xuống, ngăn cản ánh mắt đờ đẫn vô thần của Tạ Sơ Thần và thần sắc áy náy của Tiêu lần ánh đao loé sáng là một bóng dáng đầy máu ngã xuống, đầu từng người từng người Tiêu gia bị cánh tay đao phủ một phát chặt đứt lìa khỏi cổ."Đại tỷ, mẫu thân làm sao vậy, sao không để ý tới ta? Mọi người làm sao vậy? Tại sao nhiều máu như vậy..." Nam hài quỳ bên cạnh Tiêu Vãn, sợ hãi cả người run rẩy, vẻ mặt kinh hoảng nhìn trưởng tỷ xin giúp đỡ .Tiêu Vãn xoay đầu, vừa muốn trấn an vài câu, chỉ thấy đầu nam hài bị đao phủ một đao chặt tươi bắn tung tóe trên mặt nàng, một vài giọt máu rơi xuống hoà cùng với những giọt nước mắt trong suốt nóng bỏng, là nước mắt kiềm nén đã lâu của Vãn không thích người thứ đệ này, nhưng bây giờ, đệ đệ của nàng, nó mới năm tuổi, cứ như vậy...!Cứ như vậy...!Trước mặt nàng....Tiêu Vãn là người cuối cùng bị hành hình, mắt thấy thân nhân của mình từng từng người từng người một đầu lìa khỏi cổ, Tiêu Vãn oán hận, ánh mắt sắc lẹm như dao xuyên thấu qua vải trắng đầm đìa máu tươi, trừng trừng tên đao phủ được lệnh dụng hình với gia đình nàng trên đài hờn và hận thù không ngừng sôi trào trong huyết quản, thế nên cho dù lúc bị trảm thủ thì đôi mắt nàng vẫn trừng lớn, vẻ mặt phẫn nộ ngút trời."Thê chủ!" Trước khi chết, Tiêu Vãn nghe được một tiếng kêu thê lương, trái tim nơi ngực trái nhảy lên một ngốc này, bị nàng chọc tức như vậy sao còn chưa bỏ đi...Sau khi hành hình xong, vải trắng chậm rãi kéo lên, đám quan sai bắt đầu xử lý thi thể phạm người dân bu quanh coi hành hình, nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, sợ hãi xoay đầu, không ít người cúi xuống nôn có một người, sau vài tiếng kêu gào thê lương không ai đáp lại, hắn liều mạng vùng khỏi người lảo đảo chạy lên Hình đài, lại chật vật té lăn quay vào trong vũng cố gắng đứng lên vài lần, nhưng hai chân loang lổ vết máu không chịu nghe lời tức giận đập tay vào cái đùi từ lâu đã cứng ngắc mất đi tri giác của mình, phát sốt khiến tinh thần mơ hồ không rõ, nhưng vẫn lặp đi lặp lại "Thê chủ...Thê chủ...!”.Nhưng, nữ nhân trước mắt không trả lời hắn, cũng không còn hô niên nhìn thấy cổ nữ nhân máu vẫn còn tuôn ào ạt, hai mắt đỏ bừng từng giọt nước mắt rơi xuống như nghẹn ngào đưa tay lên, tập tễnh bò về phía nữ nhân đang quỳ, muốn vuốt ve đôi gò má bây giờ đã hóp lại gầy trơ xương vì bị ngược đãi trong năm ngày nay của biết thê chủ của hắn, Tiêu Vãn quen ăn sung mặc sướng, bây giờ bắt nàng ngây ngốc trong tù ăn cơm thừa canh cặn nhất định nàng sẽ không quen, cho nên hắn đã rất cố gắng, nghĩ mọi biện pháp đút lót cai ngục, hi vọng bọn họ có thể chiếu cố Tiêu Vãn thật tại sao...?Nhiệt độ ấm áp trong tay, từng là lẽ sống cả đời của Tạ Sơ ngay khi tay hắn đụng vào gò má của Tiêu Vãn thì đầu nàng đổ ầm xuống, máu trong nháy mắt bắn tung toé giọt từng giọt máu nóng cháy văng lên mặt Tạ Sơ Thần, hắn hốt hoảng, tay bợ lấy cái đầu đầy trứng thối và rau muốn đặt đầu Tiêu Vãn về vị trí cũ, nhưng máu không ngừng chảy xuống, làm cách nào cũng không ngừng nóng không ngừng tràn qua kẽ tay chỉ sau một năm đã từ thon dài biến thành sần sùi của Tạ Sơ Thần, máu thịt hoà làm một khiến hắn khóc không thành tiếng, thân hình gầy yếu run run trong gió ôm thân thể Tiêu Vãn từ từ lạnh đi, không ngừng nức nở."Ta biết một năm qua, ngươi vẫn không chấp nhận thân phận của ta, vẫn chán ghét sự tồn tại của trong lòng ta, ngươi là thê chủ duy nhất của ta ...""Ngươi chưa bao giờ biết, ta thích ngươi biết gả cho ngươi, ta đợi suốt cả ba năm...!Nhưng trong mắt ngươi, chỉ có Quý Thư Mặc, vĩnh viễn không có ta...""Cho dù chết đi, ngươi cũng không chịu thừa nhận thân phận của ta, không cho ta lấy thân phận chính phu Tiêu gia đi theo ngươi..."Rất nhiều người đều biết Tiêu gia có một chính phu, là đương kim hiện thời đại tài tử, dung mạo tuấn mĩ, tài mạo song không ai biết, Tiêu gia còn có một vị phu lang, tên là Tạ Sơ Tạ Sơ Thần mới là chính thu duy nhất của Tiêu Vãn .Rất nhiều người đều biết công tử Tạ gia điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, lại không biết hắn từ lúc nhìn thấy Tiêu Vãn, vừa gặp đã yêu, toàn tâm toàn ý muốn gả cho nàng, vì để trở thành chính phu của nàng, không ngại dùng thủ đoạn ti tiện bức thật, trong nháy mắt bị chém đầu đó, Tiêu Vãn không chết ngay, phải nói linh hồn nàng không bay lên cười tự giễu, phải như nàng làm gì có tư cách lên thiên đàng, chỉ sợ là phải xuống địa ngục ...Cảm nhận thân thể Tiêu Vãn lạnh dần, Tạ Sơ Thần vội vàng ôm nàng thật chặt, độ ấm bây giờ còn đâu, xung quanh chỉ còn lại lạnh lẽo làm cho hắn không nhịn nổi run run, tiếng nức nở bất lực đầy thống khổ vang lên, thanh âm thê lương uyển chuyển, đứt ruột xé gan."Thê chủ, nàng đừng bỏ ta lại...!Đừng bỏ ta lại, làm ơn, xin nàng, đừng bỏ ta lại một mình!!" Trời đất bao la, không có nàng, cuộc sống còn có ý nghĩa gì?!Linh hồn Tiêu Vãn ngơ ngác đứng bên cạnh Tạ Sơ Thần, nghe hắn thống khổ khóc, trái tim nàng quặn đau từng cơn, hốc mắt không khỏi ấm lại những việc sai trái nàng đã làm khi còn sống, nhớ lại từng lời lạnh lùng trước khi chết nàng tổn thương hắn, Tiêu Vãn vươn tay, muốn ôm hắn một cái, nhưng thân thể vừa đụng vào Tạ Sơ Thần, trong nháy mắt, liền hoá thành một điểm sáng."Xin lỗi...""Công tử!" Chiêu Nhi nhìn thoáng qua thấy mắt Tiêu Vãn mở to, gương mặt đầy máu, trông phát khiếp, sợ muốn chạy bay khỏi nơi này, nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở công tử nhà mình "Tiêu Vãn đã tử, ngươi còn bệnh, cơ thể yếu..." Công tử nhà hắn vừa mới sinh non, thân mình chưa khôi phục, nay lại quỳ ròng rã 5 ngày 3 đêm, còn dầm mưa phát sốt, làm sao chịu nổi đây...Tiêu Vãn chết tiệt, chết là đáng! Bây giờ nhất định công tử có thể làm lại từ đầu!Chết?Tiêu Vãn chết ...Thê chủ của hắn chết ...Đầu Tiêu Vãn máu me đầm đìa, tanh tưởi bẩn thỉu cỡ nào, Tạ Sơ Thần lại cẩn thận từng ly từng tí nâng lên, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt đến chết vẫn còn trừng lớn của Tiêu Vãn, đợi đến khi hai mắt của nàng khép lại, đầu hắn gục xuống bên cạnh Tiêu Vãn, nước mắt không tiếng động rơi ra."Chiêu Nhi, thân thể thê chủ kính nhờ ngươi, chúng ta mang nàng về nhà đi." Âm thanh nghẹn ngào truyền không phải cơ thể quá suy yếu, Tạ Sơ Thần thật muốn tự mình ôm lấy Tiêu Vãn trở nhà? !Nhìn tiểu thư của mình ôm thật chặt cái đầu bê bết máu muốn về nhà thì Chiêu Nhi sợ tới mức toàn thân run cầm cập, vội vàng nói "Công tử! Sao người có thể ôm đầu người chết trở về, điềm xấu, điềm xấu đó!" Kêu Chiêu Nhi hắn ôm cái thân đứt đầu, đây không phải để đến tối hắn gặp ác mộng sao! Hơn nữa quá ô uế!Thấy Chiêu Nhi toan hất đầu Tiêu Vãn xuống, muốn làm tổn hại bảo bối trong tay mình, Tạ Sơ Thần kinh hoảng ôm chặt lấy Tiêu Vãn, như người chết đuối bám chặt thanh gỗ nổi, sống chết không chịu buông người lặng lẽ đứng hai bên, chỉ thấy thiếu niên tuấn mĩ kia, nhìn hắn bây giờ như người điên cười si ngốc với cái đầu đầm đìa máu trong tay, nhẹ nhàng đặt lên môi Tiêu Vãn một nụ cùng, hắn dán sát mặt mình vào hai gò má lạnh lẽo của Tiêu Vãn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại "Thê chủ, chúng ta về nhà thôi."Dưới ánh mặt trời gay gắt, bóng dáng thiếu niên nhỏ bé gầy gò như vậy, yếu ớt như thế, đau thương tuyệt vọng đến tột cùng, trái tim và thân thể đều lung lay sắp cúi đầu, dịu dàng nhìn nữ nhân trong ngực, ánh mắt nhu hoà ấm áp "Hiện tại, không có Quý Thư Mặc, chỉ có nàng, và ta..."Chiêu Nhi một bên khóc không thành tiếng, hắn khổ không thể tả ôm nửa sau thân thể của Tiêu Vãn, vẻ mặt sợ lúc Tạ Sơ Thần và Chiêu Nhi tập tễnh mang theo Tiêu Vãn rời đi thì trên trời bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, sau đó là hàng loạt bông tuyết bay lả tả khắp vùng .Mùa hè tháng 6 năm đó, tại Đông Ngụy xuất hiện một trận tuyết lớn trăm năm khó lớn qua đi, đại hạn suốt cả ba chuyện đó, Tiêu Vãn không hề hay biết, nàng chỉ biết, sau khi mình tỉnh lại, hết thảy lại trở về một năm trước!!.
Đại hoàng nữ Sở Thi Ngọc do Trần Quý quân sinh, Trần Quý quân lại là biểu tỷ của Tiêu Ngọc Tiêu Ngọc Dung, Trần Vân Thư chính là dì Trần Quý gia và Tiêu gia từ trước tới nay luôn hoà khi Sở Thi Ngọc được phong thái nữ, Tiêu gia, đại diện là Tiêu Ngọc Dung, luôn ủng hộ và ra sức giúp đỡ vị thái nữ trước, giữa Tiêu Vãn và Sở Thi Ngọc chỉ là quan hệ biểu tỷ biểu đệ đơn thuần, không mặn cũng không này phần lớn do Tiêu Ngọc Dung xưa nay luôn yêu mến Sở Thi Ngọc, làm Tiêu Vãn tuổi nhỏ không hiểu chuyện trong lòng nảy sinh ghen mắt nàng, người biểu tỷ nghiêm trang đạo mạo này rất đáng ghét, thích dùng thân phận thái nữ đè người, động một tý là mang mẫu thân tới giáo huấn nàng!Mà nàng thì ghét nhất bị người khác dạy đời!Nhưng bây giờ, đã trải qua kiếp trước vui buồn li hợp, nhìn biểu tỷ đứng trước mặt cười chúc mừng, trong lòng Tiêu Vãn vô cùng áy không phải tại nàng, nếu không có Tiêu gia, Sở Thi Ngọc sẽ không bị Sở Mộ Thanh vu oan hãm hại, bị phế chức thái nữ, còn bị giam vào thiên lao. Chờ lúc thích hợp, nàng nhất định phải nhắc nhở biểu tỷ đề phòng tiện nhân âm hiểm Sở Mộ Thanh mới được!Thấy ánh mắt Tiêu Vãn cứ đảo qua đảo lại trên người mình, ánh mắt u oán làm Sở Thi Ngọc nổi lên một tầng da đây, nàng đâu có tố cáo gì với Tiêu Thượng Thư đâu! Tiểu biểu đệ nhất định lại hiểu lầm nàng ...Khác với Tiêu Vãn vẫn luôn có thái độ chán ghét và mâu thuẫn, Sở Thi Ngọc bởi vì mang ơn Tiêu Ngọc Dung luôn đặc biệt ưu ái nàng, trong tiềm thức nàng luôn thấy mình mắc nợ người tiểu biểu đệ được nuông chiều từ bé này, nên vô cùng quan tâm Tiêu cho rằng, Tiêu Ngọc Dung cả đời vì nước vì dân, ít khi ở nhà làm bạn với con cái, dẫn đến Tiêu Vãn từ nhỏ đã không có tình yêu của cha phụ thân Tiêu Vãn mất sớm lại không nhận được sự quan tâm của nương, mới tạo thành Tiêu Vãn như bây cái ngỗ nghịch, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng chẳng phải chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ thôi sao?! Tiểu biểu đệcũng thật đáng thương! Sở Thi Ngọc từ nhỏ được Tiêu Ngọc Dung hết lòng chiếu cố, nên nàng tự nhận việc mình quan tâm chăm sóc tiểu biểu đệ là chuyện phải làm, cho nên những năm gần đây, thấy tiểu biểu đệ hoành hành ngang ngược, kết bạn với người xấu, nhịn không được nói vài câu nhắc nhở nàng đám bằng hữu kia tuyệt đối không thể kết ong tay ngày bị ong đốt cho sưng Thi Ngọc yêu thương Tiêu Vãn tới mức, sau lưng Tiêu Vãn, Sở Thi Ngọc âm thầm giải quyết hậu quả vị tiểu biểu muội thích đùa giỡn mĩ nam trong kinh thành, đi khắp nơi gây chuyện thị phi này gây ra, mới không khiến người ta sinh lòng thù hận Tiêu Vãn, đạp nát cửa Tiêu ra Tiêu Vãn ra nông nỗi này cũng một phần do Sở Thi Ngọc đã quá nuông chiều nhìn vào cách xưng hô thì biết, tiểu biểu muội tiểu biểu muội...!Sở Thi Ngọc luôn cho rằng Tiêu Vãn còn nhỏ dại, lúc nào cũng dung túng bao che, càng khiến Tiêu Vãn ảo tưởng những việc mình làm đều đúng, từ đó càng được nước lấn Vãn luôn nghĩ Nếu nàng sai, tại sao không ai cáo trạng với nương nàng? Huống chi, những việc này nàng làm cho Tiêu Ngọc Dung nào Tiêu Ngọc Dung chưa xem thì nàng còn tới khi nào Tiêu Ngọc Dung xem đủ thì cũng tốt, đánh cũng tốt, chỉ cần nương nàng quan tâm tới nàng dù chỉ một chút thôi, chỉ cần ánh mắt người chịu dừng trên người nàng một chút thôi, cho dù bảo nàng làm gì cũng xứng đáng!Cho nên, Sở Thi Ngọc càng ra sức che giấu giúp Tiêu Vãn càng khiến nàng càng lún càng sâu, vô tình đã hại rất nhiều người dân vô tội trong kinh khi gặp Quý Thư Mặc, thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt của Tiêu Vãn mới giảm bớt một thấy Tiêu Vãn người có tình sẽ thành thân thuộc’, nhìn lại Tiêu Ngọc Dung ngày thường luôn lạnh lùng, hôm nay phá lệ nở nụ cười chân thành, Sở Thi Ngọc vui mừng thay cho tiểu biểu nay Sở Thi Ngọc là khách mời duy nhất thật tâm chúc phúc hai bên cạnh Sở Thi Ngọc là một nữ tử huyền y dáng người cao gầy, tuấn nhã như tử tóc đen như mực, gương mặt anh khí hào hùng, so với Sở Thi Ngọc dáng vẻ thư sinh dịu dàng ấm áp, nàng mang vẻ đẹp kiên cường của một vị dũng tướng trên sa trường, mạnh mẽ và quyết đoán, mẫu thê chủ lý tưởng trong lòng các công tử kinh là nhị hoàng nữ do Phượng hậu thân sinh, Sở Mạch luật Đông Nguỵ, hoàng tử nào sinh ra trước là trưởng tử, cũng là người kế thừa Đông Nguỵ sau vì Trần Quý quân hạ sinh trước, nên con trai bà nghiễm nhiên thành đại hoàng tử, tuy Sở Mạch Dung là huyết mạch Phượng hậu cũng không thể thay thân Sở Mạch Dung cũng không ham thích ngôi vị thái nữ này, nàng chỉ muốn ra chiến trường kiến công lập nghiệp, làm một danh tướng được đời đời ca tụng nhưng phụ hậu nàng lại canh cánh trong lòng, một lòng hi vọng nữ nhi của mình có thể kế thừa ngôi thế trong triều đình, phe thái nữ và nhị hoàng nữ vẫn âm thầm so biết hai hoàng nữ bất hoà, nhưng chỉ cần bọn chúng không làm ra chuyện gì quá đáng, nữ hoàng vẫn nhắm một mắt, mở một mắt cho nhiên, nàng cũng đang do dự xem ai thích hợp với ngôi cửu ngũ chí tôn Mạch Dung gần như không bao giờ xuất hiện cùng lúc với Tiêu Vãn, bởi vì nữ hoàng thường xuyên phái Sở Mạch Dung ra biên quan tôi luyện, một lần xuất chinh là mấy tháng lại kinh thành có nhiều thời gian nhàn rỗi, Sở Mạch Dung chuyên tâm nghiên cứu binh pháp, tập võ cường thân, không giống Tiêu Vãn suốt ngày chỉ biết đi thanh lâu với đám bạn du thủ du thực, hoặc la cà hàng quán, nhậu nhẹt say sưa, tiêu tiền như nước. Thật đúng là đạo bất đồng bất tương vi mưu*, Sở Mạch Dung nghe rất nhiều lời đồn về Tiêu Vãn, vô cùng khinh bỉ kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết áo đến vươn tay, cơm đến há mồm niệm của nàng thân là nữ phải tự lực tự cường, bảo vệ quốc gia, chứ không phải ngồi đó xa hoa lãng phí, làm đứa con phá của!* Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận Hôm nay, Sở Mạch Dung tham dự hôn lễ Tiêu Vãn, hoàn toàn bởi vì phụ hậu nàng dặn đi dặn lại, kêu nàng quan sát thật kỹ động tĩnh Tiêu gia, đến lúc mấu chốt kết giao bằng hữu với Tiêu Vãn, nói không chừng có thể lôi kéo Tiêu gia về phe ạ, kêu nàng kết bạn với loại này, không bằng cho nàng đi tìm chết đi...Sở Mạch Dung im lặng oán thầm, trên gương mặt cứng đờ nở một nụ cười giả tạo, cố gắng rặn ra vài lời chúc mừng "Chúc mừng Tiêu tiểu thư, chúc Tiêu tiểu thư và lệnh phu lang bạch đầu giai lão, thiên trường địa cửu."Sở Mạch Dung chắp tay, lời nịnh hót dối trá Tiêu Vãn không phải không nhận ra, bản thân đương sự khi nói mấy lời đó cũng âm thầm nhổ mình vài bãi nước bọt, nhưng gặp lại nhị hoàng nữ kiếp trước bị mình hại chết - dù nàng không cố ý, trong lòng Tiêu Vãn áy náy càng sâu, ngoài miệng khách khí nói "Thái nữ điện hạ, nhị điện hạ, cảm tạ hai người tham gia hôn lễ dân —— "Tiêu Vãn duỗi tay, hành động cung kính khiêm nhường khiến hai vị hoàng nữ nhất thời có chút kinh ngạc, nhìn không chớp mắt, thần sắc Tiêu Vãn lạnh nhạt, khí chất cũng cao nhã khí chất cao quý và tao nhã hơn xưa , trong lòng suy đoán, thành thân quả thật có thể thay đổi tính tình?Ánh mắt thiếu nữ thanh y đứng bên cạnh chợt lóe, cố ý quyệt môi, ranh mãnh nói "Tử Uyên, ngươi chỉ mải lo nói chuyện với đại hoàng tỷ và nhị hoàng tỷ , lại bỏ quên người bạn tốt là ta đây ~ ai, mệt ta còn chuẩn bị một phần đại lễ đấy ~ "Hai tay Tiêu Vãn đang đưa ra cứng ngắc, màu y phục chói mắt như mũi tên bôi vạn độc cắm vào tim giác căm hận mãnh liệt xuất phát tận đáy lòng, hai tay nàng nắm thành quyền, giấu trong tay áo từ lâu, móng tay đâm vào lòng bàn tay, mượn một ít đau đớn mới có thể làm cho mình duy trì vẻ mặt bình lễ, phần lễ ngươi cho ta đúng là rất lớn nha!.
Giới thiệu truyện ngôn tình trọng sinh hay sauKiếp trước, Tiêu Vãn vì tin nhầm người khiến Tiêu gia bị vu oan là tạo phản. Nhà cửa thì bị tịch thu, người toàn gia thì bị trảm. Nàng hận, không cam Nhưng đến lúc trước khi chết nàng lại thấy bất đắc dĩ. Trước mặt nàng là Tạ Sơ thấy hắn thật ngốc. Gả cho nàng, bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn không tiếc tất cả muốn cứu nàng. Vì cứ hắn nàng quyết định không nhận hắn làm phu. Đến khi chết nàng cũng cảm thấy nếu có kiếp sau nàng sẽ không phụ hắn mở mắt ra lần nữa, lại trở về ngày đại hôn của nàng. Người phu lang bị nàng gây khó dễ đang ảo não đi vào bằng cửa sau...Sống lại một đời, Tiêu Vãn quyết định Đời này nhất định phải khiến cho tra nam tiện nữ trả giá những gì mà chúng gây ra. Đồng thời nàng phải thay đổi tất cả, chấn chỉnh lại Tiêu gia. Những kẻ ăn ở hai lòng nàng sẽ không tha. Kiếp này nàng sẽ báo vệ Tiêu là nàng lại kinh ngạc phát hiện, phu lang của mình lại ngon miệng như vậy, trung khuyển ôn nhu như vậy, nhu nhược dễ bị ức hiếp như vậy. Nàng tùng nghĩ “rốt cuộc trước kia mình bị cái gì che mắt, báu vật như vậy lại không biết quý trọng”! Kiếp này nàng sẽ không để điều đó xảy ra. Phu lang của nàng kẻ nào đụng vào thì nàng sẽ không tha cho kẻ đó. Phu của nàng chỉ có nàng mới được bắt nạt chỉ có nàng mới được cưng chiều hắn.
Giờ phút này, trái tim Tiêu Vãn rất đau, đau khiến nàng gần như không thể thở nổi, giống như có thứ gì đó đang không ngừng cắn xé trên da thịt của nàng, máu chảy đầm ràng bây giờ đang hè, tiết trời oi bức, nàng lại cảm giác toàn thân rét run, cả người không nhịn được khẽ run, đáy lòng dâng trào căm phẫn muốn mắng thật to nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành tiếng nức nở đầy thống khổ."Người tới, áp giải Tiêu Vãn diễu phố thị chúng! Giờ Ngọ một khắc đưa lên pháp trường!" Sau khi đắc ý nói ra toàn bộ chân tướng trước mặt Tiêu Vãn, Sở Mộ Thanh ra lệnh một tiếng, hai tên quan sai tiến lên quập hai tay Tiêu Vãn đang thống khổ không muốn sống ra sau lưng, trói chặt thừng nặng chịch khảm vào sâu trong da thịt non mềm chưa từng chịu qua gió sương, đau đớn đến tê tâm liệt phế, Tiêu Vãn vặn vẹo hai tay nóng hầm hập, ngẩng đầu lên, hung tợn mắng "Quý Thư Mặc, ngươi cho rằng Sở Mộ Thanh thích ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một đôi giày rách bị bản tiểu thư xài chán chê, ngươi cho rằng nàng đối xử thật lòng với ngươi sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên vọng chỉ đang lợi dụng ngươi thôi! Ngươi sẽ hối hận, ta cam đoan sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì những việc hôm nay ngươi đã làm!""Sở Mộ Thanh, ngươi là tiểu nhân âm hiểm, lúc trước mắt bổn thiếu thư bị mù mới thật lòng xem ngươi làn bằng hữu tốt, thật tâm đối ngày nào đó, nhất định các ngươi sẽ bị báo ứng!" Tiêu Vãn còn chưa mắng xong, đã bị người ta nhét miếng giẻ lau vừa bẩn vừa thối vào miệng, thô bạo lôi mắt hung ác của nàng trước khi rời đi đâm sâu vào lòng người khiến Quý Thư Mặc có chút chột dạ, hắn bất an nắm chặt tay Sở Mộ Thanh, tìm kiếm cảm giác an Vãn kéo xích sắt nặng nề, bị mười tên quan sai giải đi trên đường cái kinh gia bị phán tịch thu gia sản chém cả nhà, Tiêu Vãn thân là khâm phạm của triều đình, được Tam Hoàng Nữ cầu tình, không những không biết cảm kích còn tức giận lăng nhục Thái Nữ đương triều, nên bị hoàng đế ra lệnh xích lại, để hai chân trần dạo phố chịu đủ đau đớn xác thịt hòng răn ngang qua một góc đường, đối mặt với đủ loại ánh mắt của bách tính, khinh thường có, căm hận có, cõi lòng nát tan của Tiêu Vãn đã chết suốt một canh giờ, chỗ cổ chân bị xích của Tiêu Vãn loang lổ vết chân Tiêu Vãn cũng như trái tim nàng vốn trắng noãn đã sớm bị đất đai nóng bỏng dưới chân cháy đen một mảng lớn, trông thật ghê cắn môi thật chặt, cố giữ không để cho mình khóc thành tiếng, cố gắng giữ lại chút kiêu ngạo cuối khổ như vậy, Tiêu Vãn lại không rên một tiếng, khiến đám quan sai đang áp giải nàng cảm thấy giật mình, nhịn không được lâu lâu lại len lén đưa mắt nhìn nàng, cứ thế trên suốt cả quãng đường đi. Người đời đều biết, Đại tiểu thư Tiêu gia được nuông chiều từ bé, văn ngu võ dốt, ăn chơi trác táng, nếu là trước kia gặp trường hợp này đã la hét rầm trời mới đúng ra, đau đớn trên chân Tiêu Vãn không bằng một góc cảm giác nghẹt thở trong lòng nàng lúc Ngọ một khắc, sau khi dạo xong một vòng đường phố, khắp người Tiêu Vãn toàn trứng thối và rau cải hư, bị đám quan sai áp lên pháp pháp trường, tất cả người Tiêu gia quỳ rạp xuống đất, ai nấy run bấn bật vì lạnh, vừa thấy Tiêu Vãn bị hành hạ khắp người toàn là máu, cả người nhơ nhớp bẩn thỉu, không tự chủ được ai nấy mặt đều xám như tro tàn, khóc không ra gia, chấm hết thật rồi!Tiêu Vãn nhìn lướt qua, quả thực không thấy thứ muội Tiêu Khinh Như và phụ thân nàng Khinh Như và Tiêu Vãn luôn luôn bất hòa, phải nói là Tiêu Vãn tâm cao khí ngạo luôn chướng mắt người thứ muội Vãn bây giờ mới ý thức được, vì sao lúc trước nàng không bị giam với người Tiêu phủ, mà chỉ một mình nàng phải ở chung với những phạm nhân vậy không chỉ khiến nàng chịu đủ khi dễ và tra tấn, quan trọng hơn sẽ càng dễ định tội danh cho Tiêu cho nữ hoàng càng tin tưởng Tiêu gia thông địch phản quốc, hợp sức với đại hoàng nữ mưu triều soán vị, nhất định phải có người Tiêu gia đứng ra làm chứng, Tiêu Khinh Như lập tức trở thành ứng cử viên tốt nhất, bởi vì nàng ta là thứ nữ của Tiêu Ngọc nữ thân sinh đại nghĩa diệt thân, tố cáo tội lỗi của mẫu thân, nữ hoàng không tin cũng giam giữ Tiêu Vãn cùng một chỗ với Tiêu Khinh Như, nhất định nàng sẽ phát hiện ra điều bất đề phòng vạn nhất, Sở Mộ Thanh đã tách nàng ra giam giữ biệt ngờ nàng ngu xuẩn như vậy, chết đến nơi vẫn chưa phát hiện ra, còn ngây ngốc cho rằng Sở Mộ Thanh và Quý Thư Mặc sẽ đến cứu mình, bọn họ sẽ giúp nàng rửa sạch oan khuất cho Tiêu phủ ...Buồn cười, quả thực là quá buồn cười!Thấy Tiêu Vãn vừa bước lên pháp trường vừa cười ha ha, cười gập cả lưng, cười đến cả mặt đỏ người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy nàng sợ chết đến điên luôn lúc nhất thời, toàn bộ pháp trường yên lặng đến đáng sợ, trên trời dưới đất chỉ còn lại Tiêu Vãn một mình tuyệt vọng lớn tiếng cười bi lúc Tiêu Vãn cười điên dại, nước mắt lã chã chảy đầy hai vành má thì một giọng nói vừa yếu ớt vừa sợ hãi lại có chút quen tai vang lên giữa đám người "Thê chủ, thê chủ..."Một nhà Tiêu gia sắp ra pháp trường hành hình, lại còn có người không biết trời cao đất dày, trước bao nhiêu người kêu Tiêu Vãn là thê chủ? ! Đây không phải là tự tìm đường chết sao?Mọi người nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, ào ào nhường đường, chỉ thấy xa xa có một thiếu niên lảo đảo chạy về hướng pháp niên quần áo bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, những lọn tóc ngắn củn cỡn bay phấp phới rủ xuống che kín gương mặt có lẽ rất thanh lệ, chỉ còn lại thấp thoáng một đôi mắt đỏ rực ngây ngô như tiểu bạch thỏ với quầng thâm mắt dày đậm, nhìn vô cùng gầy yếu và tiều điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất là, tóc thiếu niên ngắn không thể ngắn hơn? Chỉ thiếu một chút nữa là trọc biết, thân thể do phụ mẫu cho, nhất là nam tử, đối với tóc mình càng phải chăm sóc cẩn đất nước nam ti nữ tôn này, nam tử cắt tóc ngắn có thể coi là bước một chân vào am ni cô, sẽ không ai thèm lấy, hắn thế nhưng lại dám để tóc ngắn? !Thiếu niên áo quần rách rưới không thèm để ý ánh mắt mọi người nhìn mình như nhìn một con thú lạ xổng chuồng nghênh ngang đi ngoài phố, ánh mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía Tiêu Vãn quỳ trên pháp trường đang ngạc nhiên nhìn năm nay, đây là lần đầu tiên, Tiêu Vãn nhìn mình! Trong đôi mắt trong veo như nước lúc này đang lấp lánh ánh sương mù chỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng mình!Chỉ có hắn, không có Quý Thư Mặc!Tim thiếu niên bỗng nhiên đập mạnh hơn, tất cả đau đớn trên người toàn bộ đều tan thành mây mặc kệ những tiếng xì xào coi thường chung quanh, vui vẻ chạy về phía Tiêu mắt hắn chỉ có nàng, trong lòng của hắn cũng chỉ có nàng —— thê chủ của hắn, Tiêu Vãn!"Người nào ở đây làm càn!" Quan sai tiến lên, ngăn cản thiếu niên xiêu vẹo nhào lên pháp trường, lạnh mặt quát "Sắp hành hình, còn không mau lui xuống!"Bị xô nhẹ một cái, thiếu niên thống khổ nhăn mặt, té lăn quay ra đất."Các ngươi, bắt sót ta rồi..." Vừa nghe sắp hành hình, hắn lại kinh hoảng ngẩng đầu, vội vàng giải thích "Thảo, thảo dân Tạ thị, là phu lang Tiêu Vãn ...!Theo lý nên cùng chịu tội với Tiêu gia..."Mọi người ngạc còn có cá lọt lưới tự đưa mình tới cửa Diêm Vương!"Tiêu gia phạm tội thông đồng với địch bán nước, tịch thu gia sản chém cả nhà, ngươi khẳng định mình là phu lang của Tiêu Vãn?" Quan sai hiển nhiên bị thiếu niên làm cảm động, hiếm khi dài dòng hỏi tới hỏi lui, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa thiếu niên một lòng muốn chết và Tiêu Vãn sắc mặt âm trầm, cánh môi lúc này đã bị nàng cắn nát."Phải!""Không phải!"Hai giọng nói vang lên cùng lúc, đáp án trái ngược hoàn toàn, lại hùng hồn như vậy, kiên định như sai không dấu vết thở ra, ánh mắt loé lên tia sáng bội phục Tiêu thế chứ! Tuy ngươi không phải là thần tử tốt, nhưng chí ít, cuối cùng ngươi cũng đã làm một thê chủ ra niên mở to đôi mắt ngập nước, ngơ ngác không dám tin nhìn Tiêu Vãn, có chút tức giận lớn giọng át lời nàng "Tiêu Vãn, ta là phu lang của ngươi! Ngươi không thể không thừa nhận ta!"Tiêu Vãn có chút đau đầu nhìn thiếu niên cố chấp trước mắt, nàng không rõ rốt cuộc trong đầu Tạ Sơ Thần bị thủng chỗ nào, vào lúc này lại thừa nhận mình là phu lang của nàng? Chẳng lẽ hắn không biết, một khi thừa nhận, mình chắc chắn phải chết sao?Thấy Tiêu Vãn vẫn trầm mặc không nói, nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, thiếu niên cho rằng Tiêu Vãn không nhớ tên của mình, hoặc có nhớ thì lại là loại ánh mắt ghét bỏ khinh miệt nàng vẫn dùng đối với hắn bao lâu nay, hai hàng lệ không khỏi đảo một vòng trong hốc cắn môi, nhẹ giọng nói "Thê chủ, để cho ta đi theo nàng, được không?"—— Để cho ta đi theo nàng, được không?Tiêu Vãn không khỏi giật mình, ánh mắt không nhịn được hướng về vết sưng đỏ trên hai chân té ngã khiến cho y phục đã bẩn rách còn rách thêm một mảng lớn, trông càng thêm nhếch nhác, trên đầu gối không có gì che đậy, lộ ra vết máu loang lổ đâm mắt người nhìn, càng đâm sâu vào lòng Tiêu Vãn.—— Phu lang của ngươi đối với ngươi thật ngày nay ngày nào hắn cũng đến quỳ, đuổi như thế nào cũng không chịu đi. Nếu không phải tối qua trời đổ mưa to, hắn sốt cao hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ còn quỳ.—— đừng cho ta là tên ngốc Tạ Sơ Thần sẽ muốn chết muốn sống vì ngươi, vì cứu ngươi ngây ngốc quỳ trước cửa Hình vẫn cho rằng người vì nàng trả giá hết thảy là Quý Thư Mặc mà nàng luôn sủng trong lòng bàn tay, nhưng chân tướng lại trái ngược với những điều nàng nghĩ, hoá ra, người liều chết cứu nàng, người không ngại gió sương cực khổ bôn ba khắp nơi cầu xin tha mạng cho nàng lại là người nam nhân nàng tìm đủ mọi cách khi dễ, người mà nàng chán ghét đến tận xương - Tạ Sơ Thần?Đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng nàng quả thực không nghĩ ra, vì sao Tạ Sơ Thần muốn như vậy? Vì sao lại muốn làm tất cả vì nàng? Vì sao lại cố chấp đối đãi với nàng bằng một tình yêu không oán không hối? Vì sao phải trăm phương nghìn kế gả cho nàng? Vì sao khi Tiêu gia gặp hoạ diệt môn lại liều lĩnh thừa nhận mình là phu lang của lẽ hắn quên hết cả rồi sao?Hơn một tháng trước, khi hắn mang thai, lòng ngập tràn hạnh phúc, chính nàng sai người mang đến một chén canh hồng hoa, dùng vũ lực cưỡng ép bỏ đứa nhỏ không biết của lại bởi vì hắn phản bội, cảm thấy không còn mặt mũi, sai người ép hắn đến phế viện Tiêu gia, mặc hắn tự sinh tự không phải bây giờ hắn từ đâu xuất hiện, nàng đã quên sự tồn tại của hắn, thậm chí ngay cả tên đầy đủ của hắn là gì, nàng không tài nào nhớ nổi...Trong cái họa có phúc, khi Tiêu gia bị xét nhà thì Tạ Sơ Thần nhờ bị nhốt ở phế viện không người nhớ tới mới may mắn thoát một nam tử ngu ngốc này, sao lại dại dột tự đưa mình tới cửa đây!Hắn...!chán sống rồi sao!Ánh mắt Tiêu Vãn lại rơi trên gương mặt thiếu niên đỏ vì tối qua mắc mưa to, Tạ Sơ Thần sốt cao, nhưng vừa nghe được Tiêu gia sắp bị chém, hắn không để ý thân mình hư yếu suy nhược, không màng hai chân sau 5 ngày quỳ ròng rã trước cửa Hình bộ đã sưng phù cứng ngắc, vội vàng chạy không muốn, ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được Tiêu Vãn, dù hắn biết, thê chủ của hắn chán ghét hắn cỡ nào, ghét bỏ hắn cỡ nào, không muốn nhìn thấy hắn cỡ nào."Rốt cuộc có phải là người Tiêu gia hay không!" Một vị quan sai khác tiến ta bực bội hỏi lại lần nữa."Không phải." Tiêu Vãn hắng giọng một cái, lạnh lùng nhìn thiếu niên ngã ngồi dưới đất, mặt lạnh lùng băng giá, nhấn mạnh từng chữ từng chữ "Tạ công tử, ta có cưới hỏi ngươi đàng hoàng không? Ta có bái đường với ngươi không? Chớ tự mình đa tình, ngươi chưa bao giờ là phu lang của ta! Cũng không xứng trở thành phu lang của ta! Xin chớ nói như vậy, kẻo làm người khác hiểu lầm! Phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc!"Nàng nhấn mạnh từng chữ "phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc".Nhấn mạnh với mọi người, nhấn mạnh với quan sai, để cho mọi người biết, Tiêu Vãn nàng chưa bao giờ thực tâm muốn hưu Quý Thư Mặc, và Quý Thư Mặc vẫn luôn là phu lang của Tiêu nên, nhiệm vụ "bồi táng với thê chủ" này, cứ để Quý Thư Mặc làm đi..
hành trình sủng phu